Chẳng ai tranh luận về điều đó. Chỉ tranh luận xem quà cáp trung thu 2014 như thế nào. Mẫu thân thằng đại ngốc nêu quan điểm. Trước nhất , mẹ nó nói rằng trường măng non này là trường cấp phường xã , mà con mình học đúng tuyến , không tội gì phải quà cáp quá long trọng cả. Sau thành cái lệ thì phiền. Thứ nữa , thành phần nông dân các cô măng non cũng đa dạng. Mẫu thân nó vốn rất sáng ý , đã ngầm xem xét kỹ lưỡng và chia các cô thành 2 bậc , không phân biệt chức phận ở trường. Bậc 1 là các cô “quý tộc” , ăn bận đài các , xe xịn , phôn xịn. Bậc đó quà cáp phải giàu có lịch sự , thứ bậc , gói quà ít mà tinh. Bậc hai là những cô “chân đất mắt toét” lên đời , dù có làm nghề gì cũng không giấu được vẻ lôi thôi nhà quê. Bậc đó có cả cô chủ nhiệm và cô hiệu trưởng. Điều đó cho thấy mẹ nó rất công bình , không quá nể sợ người khác vì chức phận mà luôn nhìn thấy cái cốt lõi con người ta. Với bậc hai này , thì quà phải quan hoài đến số lượng và trọng lượng , phải tránh xa những thứ phù phiếm , và phải ưu tiên những thứ có xác xuất tái sử dụng được , hoặc dễ dàng thích ứng với chồng hoặc con của các cô. Minh họa Lê Trí DũngBố của “thằng đại ngốc” tán thành ngay và còn xung phong đi mua đồ. Mẫu thân nó dặn với theo là phải vào các đại lý lớn mà mua , đừng tham của rẻ. Mọi việc diễn ra y như rằng kế hoạch. 6 túi quà tất thảy. 4 túi cho các cô bậc 1. Hai túi cho các cô bậc hai , đánh dấu sự khác nhau bằng màu túi ni lông. Đúng lúc quà được đóng gói để để sẵn chuyển đi thì mẹ nó , vốn sành đời , giãy nảy lên vì một sự cố ngoài ý muốn. Hộp bánh đẹp nhất , sang nhất dành cho “gói” cô hiệu phó đã bị hết “đát” ( date: hạn sử dụng ). Bố nó ngẩn tiếng kèn , ngó nghiêng một lần nữa , rồi gãi đầu gãi tai: “Ừ nhỉ , nhưng hạn sử dụng ghi mờ tịt thế này bố ai nhìn thấy được”. Chợt mặt bố nó bỗng tươi tỉnh lên: “Mình không biết thì người ta cũng không biết. “Đát” điếc toàn tiếng Anh thế này ai mà đọc được. Cứ việc đi tặng đi , trung thu đến nơi rồi”. Mẫu thân nó cau mày: “Hết đát thì ăn thế nào được nữa. Địa ngục ta ăn vào tháo dạ mang tiếng mình ra”. Bố nó thành thật: Đến thuốc thang hết date còn kiến nghị gia hạn được cơ mà , huống hồ đây chỉ là cái bánh. Mẫu thân nó cứ chuyển xuống “gói” quà cho cô chủ nhiệm là được. Cô chủ nhiệm thì mẹ nó thấy rồi đấy , rõ là dân lội ruộng cuốc bùn , bao tử chứa sắn khoai lâu rồi , thì hộp bánh hết “đát” này cũng chẳng khác gì cao lương mỹ vị. Mẫu thân thằng đại ngốc gật gù. Trông mẹ nó lúc này quả là tột độ sáng ý. Nhưng thằng đại ngốc thì vẫn cứ là thằng đại ngốc. Chứng cớ là buổi chiều tối hôm sau , khi mẹ nó đi đón nó từ trường về. Nó hớn hở chạy ra khỏi lớp với cái bụng căng tròn. “Phá cỗ , ngon , ngon” - nó nói luôn miệng , tay vẫn ôm bo bo gói quà bọc bằng giấy báo mà các cô vừa chia cho. Mẫu thân nó hơi chột dạ khi nhìn thấy cô chủ nhiệm , nhưng ngược lại , cô chủ nhiệm chủ động đến gần mẹ nó thành thực cảm ơn vì món quà “chu đáo quá” của anh chị. Cô chủ nhiệm bảo , anh chị cứ vẽ vời như thế , nhà em ngại chết , mấy đứa nhỏ nhà em “ăn thùng uống vại” , biết chừng nào cho vừa. Em để ở nhà một ít thôi , còn bao lăm bánh mang lên lớp chia cả cho các cháu trong lớp. Úi , mà cái thằng cu nhà chị thích ăn cái bánh đó lắm. Nó còn đòi cả một gói mang về kia kìa”.Tần Khanh
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét